Đấu tranh chống chủ nghĩa cá nhân không phải là “giày xéo lên lợi ích cá nhân”. Mỗi người đều có tính cách, sở trường riêng, đời sống riêng... Những lợi ích cá nhân nếu không trái với lợi ích tập thể thì không phải là xấu. Theo Chủ tịch Hồ Chí Minh, chủ nghĩa cá nhân đẻ ra trăm thứ bệnh nguy hiểm như bệnh quan liêu, mệnh lệnh, bè phái, chủ quan, tham ô, lãng phí. Có 2 căn bệnh dễ thấy nhất của chủ nghĩa cá nhân, đó là bệnh kiêu ngạo và óc hẹp hòi. Bệnh kiêu ngạo, theo Bác là tự cao, tự đại, ham địa vị, lên mặt, ưa người tâng bốc, khen ngợi mình, ưa sai khiến người khác. Hễ làm được việc gì hơi thành công thì khoe khoang, vênh váo, cho ai cũng không bằng mình. Không thèm học hỏi quần chúng, không muốn cho người ta phê bình. Việc gì cũng muốn làm thầy người khác. Người có óc hẹp hòi, thì trong Đảng không biết cất nhắc người tốt, sợ người ta hơn mình. Ở ngoài Đảng thì khinh người, cho ai cũng không cách mạng, không khôn khéo bằng mình...
Chủ nghĩa cá nhân trói buộc, bịt mắt những nạn nhân của nó, những người này làm việc gì cũng xuất phát từ lòng tham muốn danh lợi, địa vị cho cá nhân mình, chứ không nghĩ đến lợi ích của giai cấp, của nhân dân. Theo Bác, chủ nghĩa cá nhân là kẻ địch hung ác của chủ nghĩa xã hội, người cách mạng phải đấu tranh không khoan nhượng, kiên quyết tiêu diệt nó.
CP (ST) |